Antinatalism (Chủ nghĩa phản sinh) là một quan điểm triết học và đạo đức cho rằng việc sinh con là hành động sai về mặt đạo đức—tức là không nên tạo ra sự sống mới vì điều đó có hại cho cá nhân được sinh ra, cho xã hội, hoặc cho thế giới nói chung.
Đau khổ là không thể tránh khỏi:
Mỗi người sinh ra đều sẽ phải trải qua đau khổ (về thể chất, tâm lý, cảm xúc...). Do đó, đưa một người vào thế giới là khiến họ phải chịu đau khổ mà họ không có quyền lựa chọn.
Không có sự đồng thuận từ người được sinh ra:
Trẻ em không có cơ hội đồng ý hoặc từ chối việc được sinh ra, nên việc tạo ra sự sống có thể xem là hành vi xâm phạm quyền tự do.
Tác động đến môi trường và xã hội:
Việc sinh thêm người làm tăng dân số, dẫn đến khai thác tài nguyên, hủy hoại môi trường, và làm trầm trọng thêm các vấn đề toàn cầu như biến đổi khí hậu, nghèo đói...
Quan điểm đạo đức thuần lý (như của David Benatar):
Triết gia David Benatar (nổi tiếng với cuốn “Better Never to Have Been”) cho rằng:
Không có người thì không có đau khổ → tốt.
Không có người thì cũng không có niềm vui → nhưng điều đó không xấu vì không có người để bị thiệt thòi.
→ Vì vậy, không sinh ra ai thì tốt hơn là sinh ra họ.
Cá nhân: Không sinh con vì tin rằng làm vậy là sai hoặc độc hại cho đứa trẻ.
Đạo đức toàn cầu: Kêu gọi xã hội nên ngừng sinh con để giảm đau khổ và cứu Trái Đất.
Tâm linh/phật giáo: Một số trường phái Phật giáo cũng có phần tương đồng, khi cho rằng tồn tại là khổ và luân hồi nên được chấm dứt.
Antinatalism không phải lúc nào cũng liên quan đến trầm cảm hay ghét đời.
Không phải người theo antinatalism nào cũng phản đối việc nhận nuôi trẻ mồ côi.
Nó là một chủ đề gây tranh cãi mạnh, vì đụng chạm đến bản năng, đạo đức, tôn giáo và ý nghĩa cuộc sống.