Existential isolation (Cô lập hiện sinh) là cảm giác sâu sắc rằng:
Không ai có thể thực sự hiểu, chạm tới, hay chia sẻ trải nghiệm sống độc nhất của bạn – và bạn cũng không thể hoàn toàn làm điều đó với người khác.
Cô lập hiện sinh không giống với cô đơn thông thường (như khi không có bạn bè hoặc cảm thấy bị bỏ rơi). Thay vào đó, nó là:
Một cảm giác sâu xa và thường trực, xuất phát từ bản chất của con người:
Mỗi người là một ý thức độc lập, sống trong trải nghiệm chủ quan riêng biệt.
Dù ta có nói chuyện, chia sẻ, đồng cảm đến đâu, vẫn luôn tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua giữa các tâm trí.
Interpersonal isolation – Cô lập xã hội:
Cảm thấy tách biệt với người khác, thiếu sự kết nối thực sự.
Intrapersonal isolation – Cô lập nội tâm:
Mất kết nối với chính mình, không hiểu bản thân, chia rẽ nội tâm.
Existential isolation – Cô lập hiện sinh:
Dù có người yêu, gia đình, bạn bè... ta vẫn không thể thoát khỏi sự đơn độc tuyệt đối của chính mình trong việc trải nghiệm cuộc sống và cái chết.
Irvin D. Yalom – Một nhà trị liệu hiện sinh nổi tiếng, đã nói rằng:
“Không ai có thể đi thay bạn qua nỗi đau, qua sự mất mát, hay qua cái chết – đó là sự cô lập hiện sinh."
Jean-Paul Sartre, Heidegger, và Camus cũng đề cập đến ý tưởng này theo các cách khác nhau:
Chúng ta bị “ném” vào thế giới mà không ai hỏi ý kiến.
Chúng ta tự do nhưng cũng bị kết án phải tự do – nghĩa là phải chịu trách nhiệm một mình.
Cuộc sống phi lý, nhưng con người vẫn cố tìm ý nghĩa trong sự phi lý đó.
Khủng hoảng hiện sinh: Cảm giác trống rỗng, lạc lõng, mất phương hướng.
Tìm kiếm sự kết nối đích thực: Dù biết sự cô lập là không thể vượt qua, con người vẫn cố gắng yêu, chia sẻ, và hiểu nhau – vì đó là cách ta làm dịu nỗi cô đơn ấy.
Chấp nhận và siêu việt: Một số trường phái tâm linh/thiền định dạy cách chấp nhận sự cô lập này như một phần tự nhiên của hiện hữu – và từ đó, vượt lên bằng nhận thức toàn thể (oneness).